Sáng sớm tinh mơ...
Nó thức giấc, không hiểu sao mình lại không thể ngủ được nữa. Mặc cho cái
cảm giác tội lỗi với bản thân vì không cho mình được ngủ đủ 8 tiếng mỗi ngày,
nó mở toang cánh cửa dẫn ra ban công. Trời đang tờ mờ sáng. Xa xa, mặt trời sắp
ngoi lên, để lộ một vùng trời ửng hồng ngay phía trên hàng dừa dài phía cuối
làng. Nó vươn vai, hít thở cái không khí trong lành của buổi sáng còn đọng hơi
sương, cảm thấy mình được thư thái chút ít. Mấy ngày hôm nay, sao mà mọi thứ
lại khó hiểu thế không biết. Nó không hiểu, hoặc là đang cố gắng để có thể không
hiểu. Nó cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Một năm thường có vài ngày nó
bị như thế này, thường thì là như vậy. Ví dụ như năm ngoái, khi điểm vào cấp 3
của nó thấp-quá-kì-vọng; rồi năm kia, khi nó với con bé Xu bạn thân nhất giận
nhau một tuần liền không-chịu-nhìn-mặt...nhưng lần này thì khác hẳn, nó đang bế
tắc...vì, nó chẳng biết nói gì với bất kì ai cả...
Nó gặp anh trong một ngày đầy nắng-và-mưa...Mùa hè í mà. Giờ công nghệ cuối
năm được cô giáo cho nghỉ, nó xin ra ngoài đi dạo cho thoải mái đầu óc. Hai tay
đút túi quần, nó đi một vòng quanh sân trường, và cuối cùng dừng chân ở thư
viện...Thư viện vắng, tuy nhiên nếu tính cả nó nữa thì cũng là số nhiều rồi. Cô
quản lí thư viện đang miệt mài với một cái danh sách nào đó,tay cô dùng chiếc
bút rà rà từ trên xuống dưới. Thấy nó, cặp kính của cô trễ xuống, cô nhắc khẽ
nó giữ im lặng và rồi lại miệt mài với công việc của riêng mình. Đó là điều
quen thuộc mỗi ngày khi nó bước vào thư viện. Nhưng lần này,đập vào mắt nó là
một hình bóng cao cao ,dường như đang cố tìm một quyển sách cho đúng ý. Mái tóc
xéo một bên, hơi rối lôi cuốn cái nhìn của một đứa luôn tự cho mình là người
trung thành với chủ nghĩa tự do nhất-thế-giới như nó. Rồi hình như đã tìm ra
được điều cần tìm, anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, bắt đầu đọc. Khoảng 2 giây
sau đó, dường như nhận ra có ai đó đang nhìn mình, anh ngước lên. Và
.........thấy một con bé ngố tàu chính hãng đang đứng trơ ra ở cửa, nhìn chằm
chằm vô mình. Nó đứng chết lặng, nó chẳng hiểu sao mình cứ nhìn anh như thế
(đang là người lạ mà, hic hic). Bối rối, nó cố-gắng-quay-đi , cố tìm một cái kệ
sách nào đó cho mắt nó "dừng chân" . Nhưng bắt gặp đôi má ửng đỏ của
nó, anh mỉm cười. Tim nó rú lên inh ỏi như muốn rụng ra khỏi lồng ngực (hoặc là
rơi xuống yên nghỉ ở chỗ nào đó phía dưới bụng). "Gì đây trời?
Mình-đang-bị-cái-chứng-gì-đây????? Chủ nghĩa tự do muôn năm, chủ nghĩa tự do
muôn năm.." - Nó tự trấn an mình, nhưng có vẻ như không kịp rồi. Nụ
cười của anh, cái má lúm đông tiền (con trai mà cũng bày đặt có mà lúm đồng
tiền =P~) dường như đang thiêu cháy nó!!!! Anh không hẳn được gọi là đẹp trai,
hic, nhưng nhìn thì CỰC có duyên luôn! Bất chấp cảm giác tội lỗi và cái đống
lửa đang ngùn ngụt trong mình, nó nhìn anh thách thức: "Sao anh cười?Có gì
hay à?" (Vừa nói xong câu này nó chỉ muốn đâm đầu vào tường luôn!) Anh lờ
đi câu hỏi của nó, lại mỉm cười và hỏi: "Nhóc lớp 10 à?" . Hơi ngạc
nhiên với câu hỏi của anh, nó ngờ nghệch "Ờ...dạ..."
...
Bước ra khỏi thư viện...lòng ngập tràn niềm vui sướng và hứng khởi của một
ngày...nắng-và-mưa, nó thầm gọi anh là Cầu Vồng ^^!
...
Những ngày cuối năm rảnh rỗi...nó chỉ mong đến trường, xuống thư viện để
được gặp Cầu Vồng. Nó kể cho anh nghe dường như mọi chuyện, bởi nụ cười và ánh
mắt nơi anh cho nó một sự tin tưởng tuyệt đối. Anh là một người cực kì biết
cách lắng nghe và cực kì biết cách chia sẻ...Từng ngày qua, anh cứ như là anh
Sky trong tạp chí Hoa Học Trò í (thậm chí đã có lúc nó còn nghi ngờ anh Sky đó
chính là Cầu Vồng của nó nữa cơ! ^^)...
...
Một ngày nọ,nó cùng lũ bạn thân rủ nhau đi ăn kem ở quán kem khá gần
trường, nó chợt thấy anh cùng một chị nữa đang ngồi cùng bàn với nhau, nói
chuyện cực vui vẻ. Nó chợt lặng đi. Nhưng rồi lại cố gắng để cho anh đừng nhìn
thấy mình. Cả buổi hôm đó, nó cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ mãi, rồi còn cáu gắt vô cớ
với con bé Xu nữa! ( Đoạn này Xu ta đã phải đưa tay ra rờ rờ trán nó kiểm tra,
sau đó thì gật gù với cái bầy lũ bán bạn bè kia là trán nó có hơi nóng thiệt!
@_@)...Với nỗ lực ghê gớm của buổi đi chơi tồi tệ ngày hôm đó, nó ra về, một
phần cay cú không lí do, một phần thở phào nhẹ nhõm vì hình như là anh chưa
nhìn thấy nó!hic hic. Con bé Xu từ cái khi đó cứ lâu lâu lại gườm nó, làm như
thể là hai đứa iu nhau ko bằng. Kí đầu con bạn, nó nói 1 câu làm anh em tá hỏa
"Mày coi chừng bị kêu pê đê đó!" =))
...
Đóng cửa phòng cái sầm, nó trèo lên giường, gửi mặt mình và nước mắt vào
gối. Nó mún khóc lắm í,khóc thiệt là to... nhưng...Ơ, anh có phải là của nó
đâu...nó, cũng chẳng là gì của anh cả...nhưng trong lúc sự thật phũ phàng đó
đang thiêu cháy nó, nó bỗng kinh hoàng nhận ra, hình như là nó đã thích anh
rồi. nó thích anh thật rồi. Nó-đã-thích-một-người!!! (Cái Hội Chủ Nghĩa Tự Do
của nó mà biết chắc nó đi tu luôn!!!)
...to be continued...
...to be continued...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét