Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

[Thơ sáng tác] Thầy con (Kính tặng thầy giáo Trần Lưu)

Bài thơ này mình viết về thầy giáo chủ nhiệm của mình, chính xác hơn là những ấn tượng của cá nhân mình về thầy, hình ảnh của thầy trong mình.  Thầy là một người thầy mình rất yêu quý và kính trọng. Không biết hồi đó thầy có đọc bài thơ củ chuối này của mình k nữa :)) đọc xong k biết thầy có mún chém mình k :3
Thực ra bài này sáng tác phục vụ tập san hồi 12 í mà. Lục lại tập san thấy mình viết được những 3 bài thơ :3 quá kinh. Nay đọc lại thấy hồi đó hóa ra mình cũng biết làm thơ :)) nên post lại tự sướng tí :3
Thơ học trò thơ con cóc cóc nhảy không cần vần không cần sắp xếp nội dung nhé hihi :">

Thầy con
Bài thơ viết tặng thầy con
Sáu mươi năm trải sắt son cuộc đời
Thầy tuy không đẻ không nuôi
Nhưng công ơn ấy suốt đời con ghi!
Thầy con rất mực uy nghi
Khi thấy mà gắt thì im cho lành :">
Thầy con rất thích tập tành
Chạy bộ mỗi sáng, bóng bàn chiều hôm
Thầy thông thạo rất nhiều môn
Toán thì khỏi nói, chuyên môn thầy mà
Ngoài ra còn có thơ ca
Thầy con sáng tác có mà miễn chê
Thầy dạy thì cực là mê
Con ngồi nghe giảng mà phê với bài
Thảo luận lời giải rất tài
Bao nhiêu kiến thức như cái vào tim
Thầy con chẳng hề im im
Mà rất vui tính như phim diễn hài
Thầy biết hát rất nhiều bài
Tiếng Nga -tiếng Việt đan gài song đôi
Thầy tuy đã sáu mươi rồi
Nhưng tâm hồn chỉ mới ngoài hai mươi
Thầy có cả kho truyện cười
Mỗi lần "xuất chưởng" thôi rồi lớp ta
Đứa nào cũng cười ha ha =))
Cười ra nước mắt, hiểu ra...nhiều điều :v
Nhờ đó giờ học thêm phiêu
Ôi thật khâm phục mấy chiêu của thầy!
Thầy con rất thích vui vầy
Thăm thầy chén rượu vơi đầy hàn huyên
Số 7 thầy thích đầu tiên
Bao nhiêu câu chuyện, bao lời ngấm sâu
Thầy con gắn bó bấy lâu
Với nghiệp nhà giáo bắc cầu qua sông
Thầy nay sắp nghỉ việc công
Về chăm con cháu cho đông cửa nhà
Hết năm trò rời trường ta
Tạm biệt thầy giáo, chia xa lớp mình
Con muốn tạo một chiếc bình
Bỏ vào trong đó đầy tình yêu thương ^^
Kính tặng thầy giáo mến thương
Chúc thầy  mạnh khỏe và luôn yêu đời
20-11 đển rồi
Hiến chương nhà giáo đời đời tri ân!

(Hết mất rồi :3)

P/s: Thực ra có một số điều trong bài mình nói xạo đó :">

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

[Review] Hoa thiên cốt Fresh Quả Quả by Làn Sóng Nhỏ

Hoa thiên cốt
Tác giả: Fresh Quả Qu
Reviewed by Làn Sóng Nh   
 
Thú thực thì nghe danh truyện này đã lâu, từ năm ngoái khi biết tin có Triệu Lệ Dĩnh đóng Hoa thiên cốt tôi cũng hóng xem phim, nhưng không hiểu sao lại lười đọc truyện. Mãi tới lúc phim ra, tôi xem được khoảng 4-5 tập thì phải chờ phim ra từng ngày, vì quá nóng ruột và mệt mỏi vì chờ phim (cứ tuần có 4 tập thì không biết chừng nào mới ra hết 54 tập), tôi vốn là đứa thích ăn xổi mà, chờ lâu quá chịu không nổi. Thế là mò tới truyện.




Tôi đã đọc khá nhiều truyện ngôn tình, nhiều truyện tôi cũng rất rất thích, nhưng Hoa thiên cốt là tiểu thuyết ngôn tình thể loại huyền huyễn đầu tiên mà tôi đọc. Chính vậy, ngay từ đầu tôi đã bị thu hút bởi một thế giới gần như hoàn toàn mới lạ, là thần tiên, là yêu ma, là Lục giới,…bao nhiêu thứ trong đó cứ theo mạch truyện mà dần hút tôi vào, không thể rời ra được. Tôi rất thích cách tác giả tạo ra và liên kết các chi tiết trong truyện, thế giới đó rõ ràng không có thật, cũng giống như giới Phù Thủy trong Harry Potter, nhưng lúc đọc tôi cảm thấy như thế giới đó thực sự tồn tại đâu đây vậy, bởi vì dường như không có chi tiết nào thừa, và mọi thứ đều logic, gắn kết với nhau.
Về các nhân vật trong truyện,  mỗi nhân vật đều để lại những ấn tượng khó phai đối với tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên được cô bé Hoa Thiên Cốt nhỏ nhắn, ham học hỏi, luôn đối xử tốt với mọi người và chính vì vậy luôn được các soái ca trong truyện yêu quý (đặc điểm phổ biến của ngôn tình =.=), rồi lại vì tình yêu với sư phụ, vì cứu sư phụ mà phải chịu bao nhiêu hình phạt khắc nghiệt nhất. Những nỗi đau mà nàng phải chịu tôi như cảm nhận được trên từng giọt nước mắt, tôi khóc khi nàng bị hành hạ, khóc khi nàng vì sợ mà chôn giấu tình yêu với sư phụ không muốn ai biết được-tình yêu mà chính vì nó đã dẫn đến bi kịch của cuộc đời nàng, tình yêu mà chính vì muốn che giấu nàng đã sinh ra sát ý. Không hiểu sao điều làm tôi đau đớn nhất là mỗi khi nhắc đến vết sẹo trên mặt nàng do nước ao Tam sinh gây ra? Mỗi lần nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ngày nào đã bị thứ nước kia phá hủy, tôi lại thấy quặn thắt trong lòng, chỉ mong Bạch Tử Họa có thể thấy được để biết nàng đã phải vì sư phụ mà chịu khổ bao nhiêu!!! Nhưng càng về cuối, tôi lại thấy Hoa thiên cốt có phần ích kỷ. Nàng vốn là người tốt, nhưng vì cứu những người thân yêu của tôi lại sẵn sàng hi sinh cả Lục Giới. Nàng vì muốn cứu sư phụ mà ăn cắp thần khí, để yêu thần xuất thế, nàng vì muốn cứu Nam vô nguyệt mà cũng chẳng mảy may nghĩ nó chính là sồ thể của yêu thần, rồi khi nàng trở thành yêu thần, vì hận mà mặc cho Trúc Nhiễm làm hại cả Nhân gian nhà tan cửa nát…Bi kịch này nối tiếp bi kịch kia, mà chính nàng là người lựa chọn. Tại sao vậy? Thực ra đơn giản thôi, nàng cho dù thế nào cũng chỉ là một người con gái bình thường, nàng chỉ có thể lựa chọn trước hết bảo vệ người mình yêu quý nhất mà thôi. Cuối cùng thật may vì nàng đã có được một kết thúc đẹp, dù có hơi khiên cưỡng, nhưng nếu không chắc tôi sẽ phải mất ngủ mấy đêm không chừng :3


Về Bạch Tử Họa, như bao nhiêu người đọc khác, theo mạch truyện những gì tôi cảm nhận được chỉ là hận thay Hoa thiên cốt. Tôi đã không hiểu sao người có thể vô tâm như vậy, tại sao lại bỏ mặc nàng, tại sao biết nàng vì mình hi sinh mà không chút mảy may rung động, tại sao lại không cứu nàng ra khỏi man hoang khi nàng không còn lành lặn, tổn thương khắp người như vậy??? Nếu như nói Hoa thiên cốt ích kỉ, nhưng ít ra có lúc tôi cũng thích sự ích kỉ đó của nàng, bởi nàng có thể hi sinh để cứu sư phụ, không như Bạch Tử Họa, tại sao người có quyền lực cao như vậy lại không thể vì Hoa thiên cốt mà hi sinh một chút? Tôi đã có lúc nghi ngờ, nam chính này hóa ra lại chẳng hề yêu thương gì nữ chính. Nhưng không, càng đọc về sau tôi lại cảm thấy mình như đã hiểu lầm Bạch Tử Họa. Nỗi đau của Hoa thiên cốt đã che lấp mắt tôi khỏi sự hi sinh và tình cảm thầm kín mà Bạch Tử Họa dành cho nàng. Sư phụ đã luôn quan tâm dạy dỗ nàng dù ngay từ đầu đã biết nàng là kiếp sinh tử của mình, sư phụ đã thay nàng chịu 64 chiếc Đinh tiêu hồn,  đã sai thú Hanh tức tới man hoang chăm sóc nàng, và đã vì cứu nàng mà lừa cả Lục giới,…  Nếu như Hoa thiên cốt đau vì chỉ có thể chôn chặt tình yêu tận đáy lòng, thì Bạch Tử Họa lại càng đáng thương hơn khi đã yêu rồi mà chính mình còn không hay biết? Chàng cũng chẳng chịu thừa nhận, cho đến giây phút cuối cùng, khi mà vết sẹo do nước ao Tam sinh trên cánh tay lộ ra bị Hoa thiên cốt phát hiện. Chàng lại càng đáng thương hơn khi mà vì muốn chối bỏ tình cảm ấy, đã tự tay chặt đứt cánh tay của mình. Chính hành động này đã một lần nữa tổn thương Hoa thiên cốt, giải thích tại sao nàng lại phải lừa sư phụ để muốn chính tay sư phụ đâm chết mình. Đừng ai trách nàng, nàng hận là đúng, bởi nếu là tôi, tôi cũng sẽ hận như nàng!

Tôi cũng rất thích một phân đoạn nhỏ sau khi yêu thần Hoa thiên cốt chết, đó là cảnh Bạch Tử Họa phát điên và bắt đầu xuất hiện dấu ấn đọa tiên trên trán. Cuối cùng thì chàng cũng phải thừa nhận rồi, là chàng yêu nàng,chính vì yêu nên mới hận tới phát điên! “Đời này ta sống vì Trường Lưu, sống vì tiên giới, sống vì chúng sinh, nhưng ta chưa từng làm gì được cho nàng. Ta không phụ Trường Lưu, không phụ Lục giới, không phụ trời đất, nhưng cuối cùng lại phụ nàng, phụ cả bản thân ta.” 


Tôi cũng sẽ không thể quên được Đông Phương Úc Khanh. Thực lòng mà nói, tôi cảm thấy nhân vật này và Hoa thiên cốt mới là một cặp trời sinh. Họ đứng bên cạnh nhau thật đẹp đôi biết bao. Nhiều lúc đọc tới ghét Bạch Tử Họa, chỉ muốn Hoa Thiên Cốt yêu ĐPUK, đi theo vị Dị Hủ Quân này sẽ chắc chắn có hạnh phúc và niềm vui mà thôi, sẽ không đau đớn như khi bên cạnh sư phụ nữa. Nhưng thật tiếc, tình cảm của Hoa thiên cốt với Đông Phương lại không phải tình yêu. Cũng giống như cảm giác của Hoa thiên cốt khi ở bên ĐP, lúc đọc phân cảnh nào có ĐP là bản thân tôi lại thấy ấm áp và có cảm giác an toàn một cách kì lạ. Thật tiếc vì chàng mãi mãi chỉ là kẻ yêu đơn phương Hoa Thiên cốt mà thôi. Chẳng giống như Hiên Viên Lãng, sau cùng cũng tìm được tình yêu thật sự bên đời ba kiếp là Khinh Thủy, trút bỏ được chấp niệm thời niên thiếu với tiểu đệ Thiên Cổ của mình :3.

Ngoài ra còn các tuyến nhân vật phụ đa dạng khác tôi cũng rất yêu mến. Có Sát tỷ tỷ của Hoa thiên cốt này, Đường Bảo và Lạc Thập Nhất này. Sát Thiên Mạch thì dễ thương kinh hồn, phát ngôn của anh này cực chất đảm bảo cười té ghế luôn :D còn tình yêu giữa người và sâu  thì đáng yêu quá chừng =))). 




Có điều đáng tiếc nhất phải nói đến Trúc Nhiễm. Tôi không thích nhân vật này cho lắm, một nhân vật xuất hiện là để lợi dụng người khác trong đó có Hoa Thiên Cốt, nhưng mà giây phút cuối cùng y đã lấy cái chết chỉ để đổi lại một phách cho nàng. Nhiều người nói Trúc Nhiễm yêu Hoa Thiên Cốt, có đúng không? Tôi nghĩ điều này không ai biết, chắc cả tác giả cũng chẳng biết đâu. Chỉ tiếc rằng trong vòng luân hồi khi mọi người đều lần lượt xuất hiện trở lại, gã lại biến mất mãi mãi...

Tóm lại thì “Hoa thiên cốt” là một truyện rất đáng để đọc. Sẽ có lúc bạn bất mãn, nhưng cũng sẽ có lúc bạn rất vui vẻ ^___^. Và có một điều nữa là phim ko hay bằng truyện đâu nhé, đọc truyện xong ko mún xem phim nữa đâu hihihaha J)

P/s: Không biết có ai có suy nghĩ này giống tôi không, bởi vì khi đọc các chi tiết về thần khí, về yêu thần xuất thế, về đoạn hoa thiên cốt đi tập hợp các thần khí để cứu sư phụ,vv…tôi lại liên tưởng tới…Harry Potter và Bảo bối tử thần. Này nhé, yêu thần thì giống như là Voldemort bị giam lại nhưng luôn tiềm ẩn nguy cơ xuất thế, các món thần khí giống như là các Trường sinh linh giá nơi gửi các mảnh linh hồn của Voldemort, còn Hoa thiên cốt thì giống như là Harry Potter-đều muốn diệt trừ cái ác nhưng lại không biết bản thân chính là một phần tạo nên cái ác đó. Nếu hoa thiên cốt chính là yêu thần, thì Harry Potter lại chứa một mảnh linh hồn của Voldemort, biểu hiện chính là vết sẹo hình sét trên trán của cậu. Ha ha =)) End of review =)) Chúc ai đọc bài này đọc truyện/xem phim vui vẻ nhé =))
 

[Truyện ngắn] Xúc cảm Cầu Vồng (Repost from Zingme 04/08/2010)

Sáng sớm tinh mơ...

Nó thức giấc, không hiểu sao mình lại không thể ngủ được nữa. Mặc cho cái cảm giác tội lỗi với bản thân vì không cho mình được ngủ đủ 8 tiếng mỗi ngày, nó mở toang cánh cửa dẫn ra ban công. Trời đang tờ mờ sáng. Xa xa, mặt trời sắp ngoi lên, để lộ một vùng trời ửng hồng ngay phía trên hàng dừa dài phía cuối làng. Nó vươn vai, hít thở cái không khí trong lành của buổi sáng còn đọng hơi sương, cảm thấy mình được thư thái chút ít. Mấy ngày hôm nay, sao mà mọi thứ lại khó hiểu thế không biết. Nó không hiểu, hoặc là đang cố gắng để có thể không hiểu. Nó cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Một năm thường có vài ngày nó bị như thế này, thường thì là như vậy. Ví dụ như năm ngoái, khi điểm vào cấp 3 của nó thấp-quá-kì-vọng; rồi năm kia, khi nó với con bé Xu bạn thân nhất giận nhau một tuần liền không-chịu-nhìn-mặt...nhưng lần này thì khác hẳn, nó đang bế tắc...vì, nó chẳng biết nói gì với bất kì ai cả...

Nó gặp anh trong một ngày đầy nắng-và-mưa...Mùa hè í mà. Giờ công nghệ cuối năm được cô giáo cho nghỉ, nó xin ra ngoài đi dạo cho thoải mái đầu óc. Hai tay đút túi quần, nó đi một vòng quanh sân trường, và cuối cùng dừng chân ở thư viện...Thư viện vắng, tuy nhiên nếu tính cả nó nữa thì cũng là số nhiều rồi. Cô quản lí thư viện đang miệt mài với một cái danh sách nào đó,tay cô dùng chiếc bút rà rà từ trên xuống dưới. Thấy nó, cặp kính của cô trễ xuống, cô nhắc khẽ nó giữ im lặng và rồi lại miệt mài với công việc của riêng mình. Đó là điều quen thuộc mỗi ngày khi nó bước vào thư viện. Nhưng lần này,đập vào mắt nó là một hình bóng cao cao ,dường như đang cố tìm một quyển sách cho đúng ý. Mái tóc xéo một bên, hơi rối lôi cuốn cái nhìn của một đứa luôn tự cho mình là người trung thành với chủ nghĩa tự do nhất-thế-giới như nó. Rồi hình như đã tìm ra được điều cần tìm, anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, bắt đầu đọc. Khoảng 2 giây sau đó, dường như nhận ra có ai đó đang nhìn mình, anh ngước lên. Và .........thấy một con bé ngố tàu chính hãng đang đứng trơ ra ở cửa, nhìn chằm chằm vô mình. Nó đứng chết lặng, nó chẳng hiểu sao mình cứ nhìn anh như thế (đang là người lạ mà, hic hic). Bối rối, nó cố-gắng-quay-đi , cố tìm một cái kệ sách nào đó cho mắt nó "dừng chân" . Nhưng bắt gặp đôi má ửng đỏ của nó, anh mỉm cười. Tim nó rú lên inh ỏi như muốn rụng ra khỏi lồng ngực (hoặc là rơi xuống yên nghỉ ở chỗ nào đó phía dưới bụng). "Gì đây trời? Mình-đang-bị-cái-chứng-gì-đây????? Chủ nghĩa tự do muôn năm, chủ nghĩa tự do muôn năm.." - Nó tự trấn an mình, nhưng có vẻ như  không kịp rồi. Nụ cười của anh, cái má lúm đông tiền (con trai mà cũng bày đặt có mà lúm đồng tiền =P~) dường như đang thiêu cháy nó!!!! Anh không hẳn được gọi là đẹp trai, hic, nhưng nhìn thì CỰC có duyên luôn! Bất chấp cảm giác tội lỗi và cái đống lửa đang ngùn ngụt trong mình, nó nhìn anh thách thức: "Sao anh cười?Có gì hay à?" (Vừa nói xong câu này nó chỉ muốn đâm đầu vào tường luôn!) Anh lờ đi câu hỏi của nó, lại mỉm cười và hỏi: "Nhóc lớp 10 à?" . Hơi ngạc nhiên với câu hỏi của anh, nó ngờ nghệch "Ờ...dạ..."

...

Bước ra khỏi thư viện...lòng ngập tràn niềm vui sướng và hứng khởi của một ngày...nắng-và-mưa, nó thầm gọi anh là Cầu Vồng ^^!

...

Những ngày cuối năm rảnh rỗi...nó chỉ mong đến trường, xuống thư viện để được gặp Cầu Vồng. Nó kể cho anh nghe dường như mọi chuyện, bởi nụ cười và ánh mắt nơi anh cho nó một sự tin tưởng tuyệt đối. Anh là một người cực kì biết cách lắng nghe và cực kì biết cách chia sẻ...Từng ngày qua, anh cứ như là anh Sky trong tạp chí Hoa Học Trò í (thậm chí đã có lúc nó còn nghi ngờ anh Sky đó chính là Cầu Vồng của nó nữa cơ! ^^)...

...

Một ngày nọ,nó cùng lũ bạn thân rủ nhau đi ăn kem ở quán kem khá gần trường, nó chợt thấy anh cùng một chị nữa đang ngồi cùng bàn với nhau, nói chuyện cực vui vẻ. Nó chợt lặng đi. Nhưng rồi lại cố gắng để cho anh đừng nhìn thấy mình. Cả buổi hôm đó, nó cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ mãi, rồi còn cáu gắt vô cớ với con bé Xu nữa! ( Đoạn này Xu ta đã phải đưa tay ra rờ rờ trán nó kiểm tra, sau đó thì gật gù với cái bầy lũ bán bạn bè kia là trán nó có hơi nóng thiệt! @_@)...Với nỗ lực ghê gớm của buổi đi chơi tồi tệ ngày hôm đó, nó ra về, một phần cay cú không lí do, một phần thở phào nhẹ nhõm vì hình như là anh chưa nhìn thấy nó!hic hic. Con bé Xu từ cái khi đó cứ lâu lâu lại gườm nó, làm như thể là hai đứa iu nhau ko bằng. Kí đầu con bạn, nó nói 1 câu làm anh em tá hỏa "Mày coi chừng bị kêu pê đê đó!" =))

...

Đóng cửa phòng cái sầm, nó trèo lên giường, gửi mặt mình và nước mắt vào gối. Nó mún khóc lắm í,khóc thiệt là to... nhưng...Ơ, anh có phải là của nó đâu...nó, cũng chẳng là gì của anh cả...nhưng trong lúc sự thật phũ phàng đó đang thiêu cháy nó, nó bỗng kinh hoàng nhận ra, hình như là nó đã thích anh rồi. nó thích anh thật rồi. Nó-đã-thích-một-người!!! (Cái Hội Chủ Nghĩa Tự Do của nó mà biết chắc nó đi tu luôn!!!)
...to be continued...

[Thơ sáng tác] Mười hai...(Bỗng dưng...)


Bỗng dưng thấy mình lớn hơn một chút
Mười hai ơi sao quá đỗi nghi ngờ
Mới ngày nào còn dỗi hờn, nghịch ngợm
Có đứa buồn, có đứa mộng mơ

Bỗng dưng thấy mình chăm hơn một chút
Mười hai vùi đầu vào sách vở lo toan
Ta dậy sớm, chạy đua cùng thời gian
Mệt thật đấy, nhưng niềm vui ngập tràn

Bỗng dưng thấy dáng ai trên sân trường
Bên ghế đá, lặng lẽ ngắm hoa rơi
Trang lưu bút trên tay, vết mực còn nóng
Vài dòng nguệch ngoạc cho khoảnh khắc 12!

Bỗng dưng thấy lớp mình dễ thương thế!
Nghêu ngao hát tiết sinh hoạt đầu giờ
Trêu nhau suốt, ha hả cười sảng khoái
Rồi cùng quyết tâm học vì ngày mai...

Mười hai rồi, ôi bỗng dưng...muốn khóc ^^
Bởi một thời kỉ niệm sắp qua đi
Bạn bè ơi biết nói điều gì?
Để "bay" nhớ về "tau" mãi mãi...

Nhanh lên chứ giữa mùa thu đến lớp
Mỗi nét chữ hồng là ước mơ ta gieo
Gửi những niềm tin vào chân trời rộng mở
Mười hai bắt đầu thuyền mơ ước buông neo!

[Thơ sáng tác] Chia tay mùa hè (From Tập san A12)

Ta dạo hết những cung đàn mơ ước
Nốt nhạc ngân những giai điệu cuối cùng
Ai biết được con đường đi phía trước
Con tàu nào đưa ta đến ga chung?
Bạn bè ơi cho ta gửi nhớ nhung
Hoa bằng lăng mỗi một màu tím mãi
Trong câu hát cho điều chi ở lại
Ánh mắt rưng rưng, thảng thốt, ngậm ngùi
Bao năm rồi cùng chia sẻ buồn vui
Giây phút cuối bạn ơi đừng khóc nhé!
Dẫu không sống hai lần tuổi trẻ
Ta vẫn nhiều kỉ niệm nhớ về nhau!

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015

Hè về (Repost from Zingme 05/05/2010)

Tôi yêu căn phòng nhỏ của tôi bởi căn phòng đó có một chiếc cửa sổ nhỏ đặt ngay trước bàn học. Qua những song cửa sổ mộc mạc, không hiểu sao lại có nhiều điều kì diệu tới vậy, tôi luôn tìm ra được những điều mới mẻ trong đó... Rồi hôm nay cũng vậy, qua cửa sổ, tôi giật mình nhận ra, cây phượng đã nở hoa, những chùm hoa đỏ chói nhưng không làm sáng rực cả bầu trời như thường - cũng phải thôi, hoa đầu mùa mà...
Lòng tôi chợt nao nao, một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong tim... hè tới rồi ư? Nhanh quá! "



Chiều nay tôi đi học, tiếng ve kêu râm ran chan hòa cùng những tia nắng chói chang và ánh sáng rực rỡ. Vậy là mùa hè đã tới thật rồi. Ve đã kêu lên những bài ca về tình bạn ngọt ngào, về tình yêu tuổi học trò tinh nghịch, dễ thương và trong sáng...Hè, hè về!

"Vẫn biết ra còn nợ mùa hạ một thứ gì đó mà ta bỏ quên và ngại ngùng khi về trường cũ. Nhớ nôn nao nét phấn thầy cô, nhớ lắm những buổi học xưa giữa trưa hè oi ả...Những gương mặt thân quen của lớp 7B đầy kỷ niệm. Hộc bàn ơi, không còn những lúc ăn quà trong giờ học...Này ghế đá thôi chuyện trò, chờ nhau...Tất cả sẽ đi vào kí ức tuổi học trò mà ta không bao giờ quên..."



Một ngày dài...chợt lật lại những trang lưu bút thời xa xưa...bắt gặp những dòng tâm sự thân quen ấy... Người bạn thân yêu nhất giờ không học cùng lớp, cùng trường...không còn thường xuyên được nói chuyện, tâm sự với nhau nữa...Tự hỏi mình: Tình cảm liệu có phai nhạt đi không?
Đọc những trang lưu bút chứa chan cảm xúc và tình cảm của người bạn thân nhất của mình, tự nhiên sao thấy nhớ nó quá. Đã có những lúc giận nhau, khóc lóc, nhưng chính những điều đó chứng minh tình cảm bạn bè thân thiết của hai đứa dành cho nhau vẫn không phai nhạt...Nhớ mi lắm...Hè về...

"Tôi yêu căn phòng nhỏ của tôi bởi căn phòng đó có một chiếc cửa sổ nhỏ đặt ngay trước bàn học. Qua những song cửa sổ mộc mạc, không hiểu sao lại có nhiều điều kì diệu tới vậy, toi luôn tìm ra được những điều mới mẻ trong đó. ...Rồi hôm nay cũng vậy, qua cửa sổ, tôi giật mình nhận ra, cây phượng đã nở hoa, những chùm hoa đỏ chói nhưng không đủ làm sáng rực cả bầu trời như thường - cũng phải thôi, hoa đầu mùa mà...

Lòng tôi chợt nao nao, một niềm vui nho nhỏ len lỏi trongtim...hè tới rồi ư? Nhanh quá ! "
Chiều nay tôi đi học, tiếng ve kêu râm ran chan hoà cùng những tia nắng chói chang và ánh sáng rực rỡ. Vậy là mùa hè đã tới thật rồi. Ve đã kêu lên những bài ca về tình bạn ngọt ngào, về tình yêu tuổi học trò tinh nghịch, dễ thương và trong sáng...Hè, hè về!
"Vẫn biết ta còn nợ mùa hạ một thứ gì đó mà ta bỏ quên và ngại ngùng khj về trường cũ. Nhớ nôn nao nét phấn thầy cô, nhớ lắm những buổi học xưa giữa trưa hè oi ả...Những gương mặt thân quen của lớp 7B đầy kỉ niệm. Hộc bàn ơi, không còn những lúc ăn quà trong giờ học...Này ghế đá thôi chuyện trò, chờ nhau...Tất cả sẽ đi vào kí ức tuổi học trò mà ta không bao giờ quên..."
Một ngày dài ... chợt dở lại những trang lưu bút từ thời "xa xưa"...bắt gặp những dòng tâm sự thân quen ấy...Người bạn thân yêu nhất giờ không học cùng lớp, cùng trường...không còn thường xuyên được nói chuyện, tâm sự với nhau nữa...Tự hỏi mình: Tình cảm liệu có phai nhạt đi không? ...Từ những trang lưu bút chứa chan cảm xúc và tình cảm của người bạn thân nhất của mình, tự nhiên sao thấy nhớ nó quá...Đã có những lúc giận nhau, khóc lóc, nhưng chính những điều đó chứng minh tình cảm bạn bè thân thiết của hai đứa dành cho nhau vẫn không phai nhạt... Nhớ mi lắm...Hè về...


Bài viết: Hè về...

Nguồn Zing Blog

"Tôi yêu căn phòng nhỏ của tôi bởi căn phòng đó có một chiếc cửa sổ nhỏ đặt ngay trước bàn học. Qua những song cửa sổ mộc mạc, không hiểu sao lại có nhiều điều kì diệu tới vậy, toi luôn tìm ra được những điều mới mẻ trong đó. ...Rồi hôm nay cũng vậy, qua cửa sổ, tôi giật mình nhận ra, cây phượng đã nở hoa, những chùm hoa đỏ chói nhưng không đủ làm sáng rực cả bầu trời như thường - cũng phải thôi, hoa đầu mùa mà...

Lòng tôi chợt nao nao, một niềm vui nho nhỏ len lỏi trongtim...hè tới rồi ư? Nhanh quá ! "
Chiều nay tôi đi học, tiếng ve kêu râm ran chan hoà cùng những tia nắng chói chang và ánh sáng rực rỡ. Vậy là mùa hè đã tới thật rồi. Ve đã kêu lên những bài ca về tình bạn ngọt ngào, về tình yêu tuổi học trò tinh nghịch, dễ thương và trong sáng...Hè, hè về!
"Vẫn biết ta còn nợ mùa hạ một thứ gì đó mà ta bỏ quên và ngại ngùng khj về trường cũ. Nhớ nôn nao nét phấn thầy cô, nhớ lắm những buổi học xưa giữa trưa hè oi ả...Những gương mặt thân quen của lớp 7B đầy kỉ niệm. Hộc bàn ơi, không còn những lúc ăn quà trong giờ học...Này ghế đá thôi chuyện trò, chờ nhau...Tất cả sẽ đi vào kí ức tuổi học trò mà ta không bao giờ quên..."
Một ngày dài ... chợt dở lại những trang lưu bút từ thời "xa xưa"...bắt gặp những dòng tâm sự thân quen ấy...Người bạn thân yêu nhất giờ không học cùng lớp, cùng trường...không còn thường xuyên được nói chuyện, tâm sự với nhau nữa...Tự hỏi mình: Tình cảm liệu có phai nhạt đi không? ...Từ những trang lưu bút chứa chan cảm xúc và tình cảm của người bạn thân nhất của mình, tự nhiên sao thấy nhớ nó quá...Đã có những lúc giận nhau, khóc lóc, nhưng chính những điều đó chứng minh tình cảm bạn bè thân thiết của hai đứa dành cho nhau vẫn không phai nhạt... Nhớ mi lắm...Hè về...


Bài viết: Hè về...

Nguồn Zing Blog

"Tôi yêu căn phòng nhỏ của tôi bởi căn phòng đó có một chiếc cửa sổ nhỏ đặt ngay trước bàn học. Qua những song cửa sổ mộc mạc, không hiểu sao lại có nhiều điều kì diệu tới vậy, toi luôn tìm ra được những điều mới mẻ trong đó. ...Rồi hôm nay cũng vậy, qua cửa sổ, tôi giật mình nhận ra, cây phượng đã nở hoa, những chùm hoa đỏ chói nhưng không đủ làm sáng rực cả bầu trời như thường - cũng phải thôi, hoa đầu mùa mà...

Lòng tôi chợt nao nao, một niềm vui nho nhỏ len lỏi trongtim...hè tới rồi ư? Nhanh quá ! "
Chiều nay tôi đi học, tiếng ve kêu râm ran chan hoà cùng những tia nắng chói chang và ánh sáng rực rỡ. Vậy là mùa hè đã tới thật rồi. Ve đã kêu lên những bài ca về tình bạn ngọt ngào, về tình yêu tuổi học trò tinh nghịch, dễ thương và trong sáng...Hè, hè về!
"Vẫn biết ta còn nợ mùa hạ một thứ gì đó mà ta bỏ quên và ngại ngùng khj về trường cũ. Nhớ nôn nao nét phấn thầy cô, nhớ lắm những buổi học xưa giữa trưa hè oi ả...Những gương mặt thân quen của lớp 7B đầy kỉ niệm. Hộc bàn ơi, không còn những lúc ăn quà trong giờ học...Này ghế đá thôi chuyện trò, chờ nhau...Tất cả sẽ đi vào kí ức tuổi học trò mà ta không bao giờ quên..."
Một ngày dài ... chợt dở lại những trang lưu bút từ thời "xa xưa"...bắt gặp những dòng tâm sự thân quen ấy...Người bạn thân yêu nhất giờ không học cùng lớp, cùng trường...không còn thường xuyên được nói chuyện, tâm sự với nhau nữa...Tự hỏi mình: Tình cảm liệu có phai nhạt đi không? ...Từ những trang lưu bút chứa chan cảm xúc và tình cảm của người bạn thân nhất của mình, tự nhiên sao thấy nhớ nó quá...Đã có những lúc giận nhau, khóc lóc, nhưng chính những điều đó chứng minh tình cảm bạn bè thân thiết của hai đứa dành cho nhau vẫn không phai nhạt... Nhớ mi lắm...Hè về...


Bài viết: Hè về...

Nguồn Zing Blog

"Tôi yêu căn phòng nhỏ của tôi bởi căn phòng đó có một chiếc cửa sổ nhỏ đặt ngay trước bàn học. Qua những song cửa sổ mộc mạc, không hiểu sao lại có nhiều điều kì diệu tới vậy, toi luôn tìm ra được những điều mới mẻ trong đó. ...Rồi hôm nay cũng vậy, qua cửa sổ, tôi giật mình nhận ra, cây phượng đã nở hoa, những chùm hoa đỏ chói nhưng không đủ làm sáng rực cả bầu trời như thường - cũng phải thôi, hoa đầu mùa mà...

Lòng tôi chợt nao nao, một niềm vui nho nhỏ len lỏi trongtim...hè tới rồi ư? Nhanh quá ! "
Chiều nay tôi đi học, tiếng ve kêu râm ran chan hoà cùng những tia nắng chói chang và ánh sáng rực rỡ. Vậy là mùa hè đã tới thật rồi. Ve đã kêu lên những bài ca về tình bạn ngọt ngào, về tình yêu tuổi học trò tinh nghịch, dễ thương và trong sáng...Hè, hè về!
"Vẫn biết ta còn nợ mùa hạ một thứ gì đó mà ta bỏ quên và ngại ngùng khj về trường cũ. Nhớ nôn nao nét phấn thầy cô, nhớ lắm những buổi học xưa giữa trưa hè oi ả...Những gương mặt thân quen của lớp 7B đầy kỉ niệm. Hộc bàn ơi, không còn những lúc ăn quà trong giờ học...Này ghế đá thôi chuyện trò, chờ nhau...Tất cả sẽ đi vào kí ức tuổi học trò mà ta không bao giờ quên..."
Một ngày dài ... chợt dở lại những trang lưu bút từ thời "xa xưa"...bắt gặp những dòng tâm sự thân quen ấy...Người bạn thân yêu nhất giờ không học cùng lớp, cùng trường...không còn thường xuyên được nói chuyện, tâm sự với nhau nữa...Tự hỏi mình: Tình cảm liệu có phai nhạt đi không? ...Từ những trang lưu bút chứa chan cảm xúc và tình cảm của người bạn thân nhất của mình, tự nhiên sao thấy nhớ nó quá...Đã có những lúc giận nhau, khóc lóc, nhưng chính những điều đó chứng minh tình cảm bạn bè thân thiết của hai đứa dành cho nhau vẫn không phai nhạt... Nhớ mi lắm...Hè về...


Bài viết: Hè về...

Nguồn Zing Blog

Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Làn Sóng Nhỏ Profile :'>

Có rất nhiều cách để mở đầu một bài giới thiệu bản thân nhưng mình lâu lắm rồi không viết văn nên chẳng biết bắt đầu từ đâu :D
Chuyện là dạo này mình có quá nhiều thứ cần giải tỏa, có rất nhiều thứ mình rất thích, thích điên cuồng lên nhưng chẳng tìm được ai để chia sẻ cả, nên mình mới quyết định lập một cái Blog để viết viết ra những gì mình nghĩ. Mặc cho có ai đọc hay không mình không quan trọng, quan trọng là mình viết ra được là được rồi, nhưng nếu tìm được ai trên này đọc và đồng cảm với mình thì chắc mình sẽ vui lắm XD hí hí.

Mới bắt đầu, lại có quá nhiều thứ chất chứa, nên mình chẳng biết viết từ đâu, viết thế nào? Vậy nên cứ viết đại một cái gọi là Profile đi đã. hihehe như cái tiêu đề mình đã nói đó ^^. Bắt đầu thôiiii
- Mình là Làn Sóng Nhỏ. Đây không phải tên của mình, tất nhiên rồi, nhưng nó là nickname rất nhiều người dùng để gọi mình :). Nguồn gốc là năm lớp 6 bắt đầu hot cái yahoo nên anh trai đã lập nick cho mình như vậy, mình thấy dễ thương nên dùng làm nick trên Facebook luôn, thành ra ai cũng gọi mình là Làn Sóng Nhỏ hehe ^^. Mình còn một nickname nữa là Kiến, xuất phát từ cái nick kiencang94 mình dùng trên các diễn đàn để nói chuyện với mọi người đó, mình cũng rất thích đc gọi như vậy nhưng giờ chỉ có những người gắn bó lúc đó mới gọi mình vậy thôi, KFC Clan là một ví dụ hí hí <3
- Mình hiện đang là sinh viên năm 2. Cũng có biết đến con chữ đó mà :))
- Mình thích xem phim, đọc truyện, thích nghe nhạc.
Từ ngày nào đã bắt đầu đọc ngôn tình và đã cảm thấy có rất nhiều bộ truyện hay muốn chia sẻ. Còn có những bộ phim rất hay mà mình thích nữa. Mình sẽ viết tất cả lên đây, để thỏa mãn cái điên cuồng khi không biết chia sẻ cùng ai :> . Đó cũng là mục đích chính của mình khi lập ra cái blog này ^^
- Mình ngày trước là một người dễ gần và hòa đồng lắm. Dạo này đỡ nhiều rồi :">. Thời gian từ khi lên đại học ít bạn bè hơn (nói cách khác là rất rất ít), ít nói chuyện với mọi người hơn, tuy nhiên vẫn rất dễ gần và quý mến đối với những ai quý mến mình, và rất sẵn sàng kết bạn :)
- Là người hay hoài niệm. Những gì thuộc về quá khứ hay muốn níu kéo, hay thích nhớ lại ^^

- Đôi lúc mình cũng thông minh nhưng đa phần đều trưng ra bộ mặt ngu ngốc làm mọi người nhìn thấy rất buồn ngủ :)). Đây là tật xấu mình cần phải sửa :">
- Quan niệm sống của mình là: Vui vẻ là nhất :))
- Món ăn mình nấu tốt nhất là món thịt kho/cá kho. Mình nấu ngon lắm đó nên ai muốn chia sẻ thì hỏi mình nhé hé hé ^^
Vậy thôi dông dài quá rồi mà ko biết viết vầy có ai đọc ko nữa =))) Viết cho mình đọc tự sướng thôi hihihehe
Câu cuối mình muốn nói là: Ai thích "Bộ bộ kinh tâm" của Đồng Hoa thì hãy kết bạn với tôi nhé :)))))))