Hoa thiên cốt
Tác giả: Fresh Quả Quả
Reviewed by Làn Sóng Nhỏ
Thú thực thì nghe danh truyện này đã lâu, từ năm ngoái khi biết tin có Triệu Lệ Dĩnh đóng
Hoa thiên cốt tôi cũng hóng xem phim, nhưng không hiểu sao lại lười đọc truyện.
Mãi tới lúc phim ra, tôi xem được khoảng 4-5 tập thì phải chờ phim ra từng
ngày, vì quá nóng ruột và mệt mỏi vì chờ phim (cứ tuần có 4 tập thì không biết
chừng nào mới ra hết 54 tập), tôi vốn là đứa thích ăn xổi mà, chờ lâu quá chịu
không nổi. Thế là mò tới truyện.

Tôi đã đọc khá nhiều truyện ngôn tình, nhiều truyện tôi cũng rất rất
thích, nhưng Hoa thiên cốt là tiểu thuyết ngôn tình thể loại huyền huyễn đầu
tiên mà tôi đọc. Chính vậy, ngay từ đầu tôi đã bị thu hút bởi một thế giới gần
như hoàn toàn mới lạ, là thần tiên, là yêu ma, là Lục giới,…bao nhiêu thứ trong
đó cứ theo mạch truyện mà dần hút tôi vào, không thể rời ra được. Tôi rất thích
cách tác giả tạo ra và liên kết các chi tiết trong truyện, thế giới đó rõ ràng
không có thật, cũng giống như giới Phù Thủy trong Harry Potter, nhưng lúc đọc tôi
cảm thấy như thế giới đó thực sự tồn tại đâu đây vậy, bởi vì dường như không có
chi tiết nào thừa, và mọi thứ đều logic, gắn kết với nhau.
Về các nhân vật trong truyện, mỗi
nhân vật đều để lại những ấn tượng khó phai đối với tôi. Tôi sẽ không bao giờ
quên được cô bé Hoa Thiên Cốt nhỏ nhắn, ham học hỏi, luôn đối xử tốt với mọi
người và chính vì vậy luôn được các soái ca trong truyện yêu quý (đặc điểm phổ
biến của ngôn tình =.=), rồi lại vì tình yêu với sư phụ, vì cứu sư phụ mà phải
chịu bao nhiêu hình phạt khắc nghiệt nhất. Những nỗi đau mà nàng phải chịu tôi
như cảm nhận được trên từng giọt nước mắt, tôi khóc khi nàng bị hành hạ, khóc
khi nàng vì sợ mà chôn giấu tình yêu với sư phụ không muốn ai biết được-tình
yêu mà chính vì nó đã dẫn đến bi kịch của cuộc đời nàng, tình yêu mà chính vì
muốn che giấu nàng đã sinh ra sát ý. Không hiểu sao điều làm tôi đau đớn nhất
là mỗi khi nhắc đến vết sẹo trên mặt nàng do nước ao Tam sinh gây ra? Mỗi lần
nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ngày nào đã bị thứ nước kia phá hủy, tôi lại
thấy quặn thắt trong lòng, chỉ mong Bạch Tử Họa có thể thấy được để biết nàng
đã phải vì sư phụ mà chịu khổ bao nhiêu!!! Nhưng càng về cuối, tôi lại thấy Hoa
thiên cốt có phần ích kỷ. Nàng vốn là người tốt, nhưng vì cứu những người thân
yêu của tôi lại sẵn sàng hi sinh cả Lục Giới. Nàng vì muốn cứu sư phụ mà ăn cắp
thần khí, để yêu thần xuất thế, nàng vì muốn cứu Nam vô nguyệt mà cũng chẳng mảy
may nghĩ nó chính là sồ thể của yêu thần, rồi khi nàng trở thành yêu thần, vì hận
mà mặc cho Trúc Nhiễm làm hại cả Nhân gian nhà tan cửa nát…Bi kịch này nối tiếp
bi kịch kia, mà chính nàng là người lựa chọn. Tại sao vậy? Thực ra đơn giản
thôi, nàng cho dù thế nào cũng chỉ là một người con gái bình thường, nàng chỉ
có thể lựa chọn trước hết bảo vệ người mình yêu quý nhất mà thôi. Cuối cùng thật
may vì nàng đã có được một kết thúc đẹp, dù có hơi khiên cưỡng, nhưng nếu không
chắc tôi sẽ phải mất ngủ mấy đêm không chừng :3

Về Bạch Tử Họa, như bao nhiêu người đọc khác, theo mạch truyện những gì
tôi cảm nhận được chỉ là hận thay Hoa thiên cốt. Tôi đã không hiểu sao người có
thể vô tâm như vậy, tại sao lại bỏ mặc nàng, tại sao biết nàng vì mình hi sinh
mà không chút mảy may rung động, tại sao lại không cứu nàng ra khỏi man hoang
khi nàng không còn lành lặn, tổn thương khắp người như vậy??? Nếu như nói Hoa
thiên cốt ích kỉ, nhưng ít ra có lúc tôi cũng thích sự ích kỉ đó của nàng, bởi
nàng có thể hi sinh để cứu sư phụ, không như Bạch Tử Họa, tại sao người có quyền
lực cao như vậy lại không thể vì Hoa thiên cốt mà hi sinh một chút? Tôi đã có
lúc nghi ngờ, nam chính này hóa ra lại chẳng hề yêu thương gì nữ chính. Nhưng
không, càng đọc về sau tôi lại cảm thấy mình như đã hiểu lầm Bạch Tử Họa. Nỗi
đau của Hoa thiên cốt đã che lấp mắt tôi khỏi sự hi sinh và tình cảm thầm kín
mà Bạch Tử Họa dành cho nàng. Sư phụ đã luôn quan tâm dạy dỗ nàng dù ngay từ đầu
đã biết nàng là kiếp sinh tử của mình, sư phụ đã thay nàng chịu 64 chiếc Đinh
tiêu hồn, đã sai thú Hanh tức tới man
hoang chăm sóc nàng, và đã vì cứu nàng mà lừa cả Lục giới,… Nếu như Hoa thiên cốt đau vì chỉ có thể chôn
chặt tình yêu tận đáy lòng, thì Bạch Tử Họa lại càng đáng thương hơn khi đã yêu
rồi mà chính mình còn không hay biết? Chàng cũng chẳng chịu thừa nhận, cho đến
giây phút cuối cùng, khi mà vết sẹo do nước ao Tam sinh trên cánh tay lộ ra bị
Hoa thiên cốt phát hiện. Chàng lại càng đáng thương hơn khi mà vì muốn chối bỏ
tình cảm ấy, đã tự tay chặt đứt cánh tay của mình. Chính hành động này đã một lần
nữa tổn thương Hoa thiên cốt, giải thích tại sao nàng lại phải lừa sư phụ để muốn
chính tay sư phụ đâm chết mình. Đừng ai trách nàng, nàng hận là đúng, bởi nếu là
tôi, tôi cũng sẽ hận như nàng!
Tôi cũng rất thích một phân đoạn nhỏ sau khi yêu thần Hoa thiên cốt chết,
đó là cảnh Bạch Tử Họa phát điên và bắt đầu xuất hiện dấu ấn đọa tiên trên
trán. Cuối cùng thì chàng cũng phải thừa nhận rồi, là chàng yêu nàng,chính vì
yêu nên mới hận tới phát điên! “Đời này ta sống vì Trường Lưu, sống vì tiên giới,
sống vì chúng sinh, nhưng ta chưa từng làm gì được cho nàng. Ta không phụ Trường
Lưu, không phụ Lục giới, không phụ trời đất, nhưng cuối cùng lại phụ nàng, phụ
cả bản thân ta.”

Tôi cũng sẽ không thể quên được Đông Phương Úc Khanh. Thực lòng mà nói,
tôi cảm thấy nhân vật này và Hoa thiên cốt mới là một cặp trời sinh. Họ đứng
bên cạnh nhau thật đẹp đôi biết bao. Nhiều lúc đọc tới ghét Bạch Tử Họa, chỉ muốn
Hoa Thiên Cốt yêu ĐPUK, đi theo vị Dị Hủ Quân này sẽ chắc chắn có hạnh phúc và
niềm vui mà thôi, sẽ không đau đớn như khi bên cạnh sư phụ nữa. Nhưng thật tiếc,
tình cảm của Hoa thiên cốt với Đông Phương lại không phải tình yêu. Cũng giống
như cảm giác của Hoa thiên cốt khi ở bên ĐP, lúc đọc phân cảnh nào có ĐP là bản
thân tôi lại thấy ấm áp và có cảm giác an toàn một cách kì lạ. Thật tiếc vì
chàng mãi mãi chỉ là kẻ yêu đơn phương Hoa Thiên cốt mà thôi. Chẳng giống như
Hiên Viên Lãng, sau cùng cũng tìm được tình yêu thật sự bên đời ba kiếp là
Khinh Thủy, trút bỏ được chấp niệm thời niên thiếu với tiểu đệ Thiên Cổ của
mình :3.
Ngoài ra còn các tuyến nhân vật phụ đa dạng khác tôi cũng rất yêu mến.
Có Sát tỷ tỷ của Hoa thiên cốt này, Đường Bảo và Lạc Thập Nhất này. Sát Thiên Mạch
thì dễ thương kinh hồn, phát ngôn của anh này cực chất đảm bảo cười té ghế
luôn :D còn tình yêu giữa người và sâu thì đáng yêu quá chừng =))).

Có điều đáng tiếc nhất phải nói đến Trúc Nhiễm. Tôi không thích nhân vật
này cho lắm, một nhân vật xuất hiện là để lợi dụng người khác trong đó có Hoa
Thiên Cốt, nhưng mà giây phút cuối cùng y đã lấy cái chết chỉ để đổi lại một
phách cho nàng. Nhiều người nói Trúc Nhiễm yêu Hoa Thiên Cốt, có đúng không?
Tôi nghĩ điều này không ai biết, chắc cả tác giả cũng chẳng biết đâu. Chỉ tiếc
rằng trong vòng luân hồi khi mọi người đều lần lượt xuất hiện trở lại, gã lại
biến mất mãi mãi...
Tóm lại thì “Hoa thiên cốt” là một truyện rất đáng để đọc. Sẽ có lúc bạn
bất mãn, nhưng cũng sẽ có lúc bạn rất vui vẻ ^___^. Và có một điều nữa là phim
ko hay bằng truyện đâu nhé, đọc truyện xong ko mún xem phim nữa đâu hihihaha J)
P/s: Không biết có ai
có suy nghĩ này giống tôi không, bởi vì khi đọc các chi tiết về thần khí, về
yêu thần xuất thế, về đoạn hoa thiên cốt đi tập hợp các thần khí để cứu sư phụ,vv…tôi
lại liên tưởng tới…Harry Potter và Bảo bối tử thần. Này nhé, yêu thần thì giống
như là Voldemort bị giam lại nhưng luôn tiềm ẩn nguy cơ xuất thế, các món thần
khí giống như là các Trường sinh linh giá nơi gửi các mảnh linh hồn của
Voldemort, còn Hoa thiên cốt thì giống như là Harry Potter-đều muốn diệt trừ
cái ác nhưng lại không biết bản thân chính là một phần tạo nên cái ác đó. Nếu
hoa thiên cốt chính là yêu thần, thì Harry Potter lại chứa một mảnh linh hồn của
Voldemort, biểu hiện chính là vết sẹo hình sét trên trán của cậu. Ha ha =)) End
of review =)) Chúc ai đọc bài này đọc truyện/xem phim vui vẻ nhé =))